Chào các bác
Ðây là hình thằng cháu nội Phong Trần . Tui muốn dạy bảo nó hãy làm con
cháu Lê Lợi , Quang Trung nhưng mẹ nó lại thích nó mặc đồ người Mãn
châu . Biết làm sao đây .
Sỏi thận và trần bì
Tg : Tran D. Ạ
Mỗi lần sau khi ra vườn sau tưới mấy đám rau là bà nhà tôi vào trong giường nằm xuống rồi chép miệng :
- Mỏi lưng quá !
Tôi đang coi phim Nam Hàn Danh Y Vượt Thời Gian ( tựa đề tiếng Anh là
Time Slip Dr. Jin trên cái laptop nghe thấy vậy mở lời an ủi :
- Bà có cần cạo gió không ? Muốn à ! Vậy thì nằm úp xuống , cạo chỗ nào , cạo ở lưng hay muốn cạo gió cả người .
Tôi không phải là thợ mát xa hay thợ cạo gió chuyên nghiệp , nhưng nhìn
thiên hạ cạo gió trên lưng cho nhau thi cũng học lóm được chút đỉnh .
Bôi tí dầu xanh hay dầu con cọp bay rồi dùng đồng bạc quẹt quẹt mấy cái
.
- Hết mỏi lưng rồi chưa bà ?
Bà nhà tôi ấm ức đáp lại :
- Ông quẹt quẹt mấy cái rồi xong à !
Thế là tôi lại cạo cạo thêm vài cái , xong lấy cái hộp giác hơi bằng ống
thủy tinh mới mua được ngoài tiệm Việt Nam . Loại ống thủy tinh có
đường kính chừng 5 phân , miệng rộng gấp chục lần ống giác hơi bên nhà ,
nên chỉ cần mười ống là phủ hết toàn lưng .
Bà nhà tôi lên tiếng :
- Ngày mai tui đi khám tổng quát .
- Ðâu vậy bà ?
- Ðằng bác sĩ Bông ni ...
Tôi ngắt lời :
- Phải bác sĩ Bông Ðại Hi , bác sĩ Ðại Hàn à ! Thôi bà đừng đi , mấy
người đó tui coi trong phim Ðại Hàn thấy họ la mắng bệnh nhân như mắng
chó vậy . Bà coi phim Bác Sĩ Bong Dae Hee chưa , chưa à ! Ðể tí nữa tui
mở phim cho bà coi .
Bà nhà tôi nói với giọng không bằng lòng :
- Tui chưa dứt lời mà ông cứ xen vô , tui nói là bà bác sĩ Bonni Ðỗ , bác sĩ Việt Nam đó .
Quả thật từ lâu tôi không đi khám bệnh . Cách đây hơn 20 năm tôi chỉ
biết vài vị bác sĩ người Việt như bác sĩ Thuần , ông này đã trở thành
người thiên cổ . Bác sĩ Lân đã về hưu . Dạo này tôi coi trong các báo
Việt đăng nhan nhản các bác sĩ Việt Nam khá nhiều . Bác sĩ Nguyễn cháu
họ tôi chuyên khoa về thận , mỗi lần gặp nó tôi hỏi thăm thì cháu xòe
tay ra :
- Chú phải trả tiền khám bệnh trước .
Qua hai tuần bà nhà tôi đi làm về , tay cầm một tờ giấy rồi trao cho tôi :
- Ông đọc đi . Bà bác sĩ nói tui người vẫn bình thường máu không cao ,
đường không cao , nhưng lại ghi chú là trong máu tui có chất calcium
oxalat . Bả đề nghị tui đi siêu âm để xem có bị sạn thân không ?
Tôi chợt thấy lòng chùng xuống . Người bạn đời của mình hứa với nhau là
trăm năm bạc đầu mà bây giờ mới nửa cuộc đời đã có một căn bệnh khó
chữa , đã muốn lìa nhau xa nhau ngàn đời .
- Ừ , bà đi siêu âm xem sao , nếu có bề gì thì ... thì tui cho bà một trái thận của tui .
Bà nhà tôi tiếp lời :
- Có lẽ tui bị sạn mật , ăn vô tới đây là thấy hơi tưng tức .
Vừa nói bà nhà tôi lấy bàn tay xoa xoa vào vùng ức quanh trái tim . Tôi bực mình , nói lại :
- Bà nói tào lao rồi , tui nghĩ là bà bị yếu bao tử . Mới ăn no rồi vào
nằm nghỉ ngay làm sao hổng đau . Nhưng mà này , tui nói bà nghe . Thận
thì tui có thể cho bà một trái , còn trái mật thì không thể được .
Bà nhà tôi nét mặt dàu dàu :
- Vậy hả , nhưng mổ lấy mật ra thì ... thì phải mổ sống .
- Nhưng trước tiên để tui đi mua dứa về xay cho bà uống . Tui nghe trên
đài ra dô bác sĩ Trần gì đó nói là ai bị sỏi thận nên uống nước dứa sẽ
khỏi bệnh .
- Thế ống có uống dứa xay với tui không ?
- Không được , tui uống vô dễ bị ngáy lắm .
Thế là chúng tôi đi chợ Walmart mua dứa về nhà xay . Ðược hai ba bữa ,
một buổi tối bà nhà tôi than mệt , nói rằng thấy chóng mặt . Tôi cầm tờ
giấy khám tổng quát . Áp huyết bình thường , lượng đường trong máu bình
thường . Vừa rồi mới ăn bữa tối xong .
- Thế bà hồi nãy ăn cái gì ?
- Thì ăn cũng giống như ông , bầu luộc trứng luộc ...
Tôi ngắt lời :
- Ðã biểu bà đừng ăn trứng , nó có nhiều chất can xi lắm .
- Không , trứng luộc là để ông ăn , còn tui ăn thịt heo kho Tàu , à à
tui nhớ ra rồi . Khi nào tui ăn dứa thế nào cũng bị dị ứng xây xẩm cả
mặt mày .
- Thế thì bỏ ngay dứa vào thùng rác . Ðể tui gọi cho thằng bạn tui ở
Việt Nam , hắn tuy học về thực phẩm nhưng về thuốc nam thuốc bắc khá
rành .
Tôi cầm cái điện thoại gọi ngay cho người bạn .
- A lô a lô ! Dũng hả . Khỏe không Dũng ? Bà nhà tao bị sạn thận . Mày
xem có phương thuốc nào trị nó khiông . Mày nói sao ? Ăn hột chuối hột
hả . Bên này làm gì mà có chuối hột . Còn ngò gai hả , chà chà ! Bên này
ngò gai một đô có mấy cọng hà !
Và sau đó tôi gọi cho người bạn khác :
- Hê lô bà Ðào , bà có biết thuốc nào trị sạn thận không bà ? Bà nói sao
, rau thì là hả , phương thuốc này là của người Ðức người Pháp chỉ cho
bà đó à . Chà chà chà , rau thì là ngoài chợ bán cũng mắc lắm bà . Ủa
bà nói là còn một cách nữa là dùng nước bưởi pha chung với dầu ô liu . Ừ
, để tui xem , hồi nãy tui gọi cho cô em tui ở Việt Nam , nó nói bà mẹ
chồng nó cũng bị . Bả uống rau ngò ôm xay chung với củ cải trắng . Tui
coi bộ hai phương thuốc sau vậy mà hay a . Thôi chào bà . Cám ơn bà
nhiều nghe .
Tôi có điện thoại cho người cháu họ , bác sĩ chuyên khoa về thận . Nó
nói nó đang bận khi nào rãnh nó sẽ gọi lại . Bây giờ có dăm ba bác sĩ
vườn góp ý nghe cũng được .
- Bà thấy sao ? Bây giờ cho bà chọn . Tui không là bác sĩ nên không biết cho bà uống loại nào .
Bà nhà tôi lắc đầu :
- Thôi khỏi cần , tui đã ra tiệm thuốc bắc trong chợ Hồng Kông . Ông
thầy lang bốc cho một nắm kim tiền thảo và cho hai lọ thuốc trị sạn thận
, nhưng mà ... trên lọ thuốc biên chữ gì mà đọc mãi mà vẫn không hiểu .
Thông niếu đạo , lợi niệu là gì ... gì hả ông , À lọ thuốc này có ghi
mấy loại thuốc gì đây , kim tiền thảo , trần bì ....
Hầu như trong các toa thuốc Bắc đều có trần bì . Người nào biết thì đó
là vỏ quít . Ðó là vị thuốc thông dụng . Hôm nọ bà nhà tôi ra chợ mua
được đồng quít được năm sáu trái . Gặp thằng cháu nội tới chơi bèn bóc
vỏ ra và bóc thành múi bóc tép ra cho nó ăn . Nó chưa biết nói nhưng cứ
lấy ngón tay mà chỉ . Một thoáng nó ăn hết trái quít . Tôi bèn cầm lấy
một miếng vỏ quit , một miếng nhỏ thôi đưa vào miệng nó . Nó cũng há
miệng ra , nhai tóp tép . Tôi tưởng nó sẽ nhả ra vì vỏ quít có chất
tanin vị đắng . Nhai một lát vẫn không thấy nhăn mặt , bà nhà tôi đưa
tay vào gần miệng nó , bảo nhổ ra . Và bà nhà tôi lại đút cho cháu thêm
vài miếng quít nữa . Tôi hỏi thằng cháu nội :
- Thế Gavin có muốn ăn trần bì nữa không ?
Nó lắc đầu nhưng miệng vẫn há ra chờ đợi . Thằng bé thật dễ bảo thật dễ
thương . Chừng vài năm nữa đố mà nó sẽ làm những gì ông nội nó bảo . Có
lẽ chừng vài năm nữa mình về già , nằm trên giường bệnh , thằng cháu
tôi , Phong Trần đó tới gần giừờng se sẻ hỏi :
" Lội ơi ! Lội dậy đi , đừng ngủ nữa ! Dậy mà uống trần bì ! "
Ngày 18 tháng 8 năm 2012
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment