Xưng tội
Như mọi năm cứ gần đến lễ Giáng Sinh là các giáo xứ Công giáo đều rao
ngày xưng tội cho các giáo dân . Giáo xứ Ki tô Vua tôi vào ngày thứ Năm
này .
Tôi ngó lên lên cái đồng hồ treo tường đang báo giờ và quay sang nói với
bà nhà tôi đang nằm co ro trên giường , mắt mải mê coi chương trình
phim của đài truyền hình VFTV (Viet Face TV ở Houston ) :
- Đến giờ đi xưng tội rồi mà bà vẫn chưa thay quần áo ?
Bà nhà tôi xoay người qua một bên rồi đáp lại :
- Tui chả biết tội gì để xưng cả .
Nghe qua tôi giật mình ngạc nhiên . Dạo này tôi hay mở trang mạng lưới Muối Cho Đời hay Lòng Thương Xót Chúa (www.muoichodoi.info
) tải xuống những bài giảng suy nghiệm lời Chúa của cha Trần Đình Long
để nghe trong khi làm việc . Cha vẫn thường hay nói khi xưng tội phải kể
luôn những điều thiếu sót mà chúng ta không nhớ đến .
- Lạ quá nhỉ ! Ai trong chúng ta mà lại không có tội . Thế bà có hay quên đọc kinh sáng tối không ?
- Ờ ... ờ có khi đọc khi không .
- Thế bà có hay cáu gắt khi nói chuyện với chồng với con cái không ?
Mặt bà nhà tôi cười tươi lên :
- Ỗ ! Tội đó không là tội trọng . Cha vẫn cho phép được lên rước lễ mà .
Tôi cười mỉm bước ra ngoài phòng ăn . Nơi đây Kim con gái thứ ba đang ôm con chó Boba đen , giống chó Chihuahua vào lòng .
- Làm gì vậy con ?
Kim mắt không nhìn lên tay đang bận bịu lấy miếng bông gòn chậm vào lọ thuốc xức vào chân con chó .
- Chị Thy bảo là lấy dầu Castro Oil này xức vào chân nó . Bố không biết là nó có mụn ung thư à .
Tôi chợt nhớ lại cách đây một tháng vào một buổi chiều sau khi thi test
hàng tuần về , cô con gái thứ hai của tôi xách con chó Boba đi bác sĩ
thú y khám bệnh . Lúc về nhà mặt cháu buồn hiu
- Má à ! Con Boba bác sĩ nói nó có cái mụn trong chân nó . Hình như là bị ung thư .
Bà nhà tôi khẽ gật đầu hỏi lại :
- Vậy hả con ? Trời sinh voi thì sinh cỏ , còn sinh chó thì đã có ...
Tới đây bà nhà tôi ngập ngừng . Tôi mà đoán có lẽ là sinh lá mơ . Nhưng
mà ở Mỹ mà nói ra thì con cái sẽ cho chúng tôi là bất nhân bất nghĩa ,
animal abuse . Có dạo một ông lấy roi rượt một con chó trong vườn sau
nhà ông ta bị bà hàng xóm dùng điện thoại cầm tay quay phim được . Bà
này báo cho cảnh sát . Thế là ông này đi tù .
- Má biết không , bây giờ mà mổ lấy cái mụn này ra phải tốn bảy trăm đô . Sau đó còn phải chạy chemo (hóa trị) nữa .
Hôm đó tôi nghe bà nhà tôi kể lại câu chuyện con chó Boba này làm tôi
buồn lòng không ít . Khi không còn đứa con nào ở nhà , tôi khẽ nói với
bà nhà tôi :
- Má chúng nó bị bệnh sạn thận , chưa có tiền đi bắn siêu âm đây . Chúng
nó chưa có một lời nào hỏi han , từ thằng lớn đến cô bé nhất . Chó thì
lăng xăng cả lên .
Bà nhà tôi chỉ khẽ cười .
- Vậy thì chưa bằng con nhà ông anh họ tui ở Houston . Ảnh có tới mấy
đứa con . Con Mì xào (Michelle) của ảnh có nuôi một con chó lông vàng to
như thế vầy . Một hôm con chó lăn ra chết , thế là nó khóc lên khóc
xuống bỏ ăn bỏ ngủ mấy ngày . Ảnh nói : " Mả cha nó , bà nội nó chết mà
không thấy chúng nó rỏ một giọt nước mắt . Từ dạo đó ảnh thề sẽ không
nuôi một con chó nào trong nhà .
Vừa lúc ấy bà nhà tôi bước ra ngoài , hỏi Kim :
- Xức thuốc này nó có bớt không con ?
Kim gật đầu :
- Bớt nhiều má , cái mụn bây giờ nó bé lại còn chút xíu .
Vẻ mặt bà nhà tôi tươi hẵn lên .
- Vậy thuốc này không biết xức vào má có hết bị sạn thận không ?
Tôi quay mặt cười không nói . Mụn nhọt nằm bên ngoài còn có thể chạm có
thể bôi thuốc vào , còn trái thận thì nằm tuốt bên trong cơ thể con
người .
Con bé út Linda nãy giờ mải mê với cái điện thoại Iphone 4 , bỗng lên tiếng :
- Thy nói tí nữa sẽ tới cùng đi xưng tội với mình .
Khi chúng tôi lên xe để đi tới nhà thờ , bọn chúng nó ba chị em tíu tít nói chuyện như chim . Tôi nói xen vào :
- Tuần nào cũng thi hả con ?
- Dạ bố .
- Tuần trước con thi về tim phải không ?
- Dạ bố , hôm nọ bố có hỏi con về nhịp đập của trái tim . Qua hôm sau
con thi cũng có câu hỏi na ná như vầy , con nhớ ra trả lời đúng luôn .
Trong một bài khảo luận của một ông bác sĩ người Trung Quốc có nói đến
những trường hợp chết rất vô lý của con người . Ông ta đơn cử ra những
trường hợp đại loại như sau . Một ông ở Thượng Hải có mấy chục ký củ cải
trắng ,nghĩ thầm nếu không mang lên sân thượng của một chung cư cao
tầng phơi nắng có lẽ bị mốc meo , bèn xông xái vác cả mấy chục kí cải
trắng , rồi ì ạch leo lên từng bậc thang . Gần đến sân thượng ông ta bị
đột quị nằm lăn quay ra ở đó . Nơi đây vắng vẻ không ai qua lại , qua
mấy giờ ông ta đi đời . Ông bác sĩ kết luận : " Ông ta thật là ngu ngốc ,
chưa từng làm việc nặng nhọc . Tự nhiên gắng sức quá tim phải làm việc
nhiều nên tim đình công ngưng đập" . Rồi ông ta đưa ra một công thức ở
đâu không biết . Lấy số 170 trừ đi số tuổi của mình . Đó là con số tối
đa của nhịp đập của trái tim mình . Quá con số đó con tim mình sẽ ngưng
nghỉ .
Tôi chợt nhớ đến một người bạn học chung trường Võ Trường Toản , bạn
Nghiêm Xuân Cường . Ông ta có hai bằng Tiến Sĩ về Dược Khoa . Cách đây
mấy năm tôi được hung tin bạn tôi chết vì đột quị khi đang chạy jogging
trên một cái máy chạy bộ đặt ở tầng hầm dưới nhà . Khi người nhà phát
giác ra thì bạn tôi chết đã mấy giờ rồi . Đến khi tôi đọc được bài này
quả thật ông bác sĩ này có lý . Cách nay mấy năm có lẽ bạn tôi chừng 55
tuổi . Lấy 170 trừ đi 55 còn 115 . Bình thường trái tim có nhịp đập là
60 đến 100 . Khi bạn tôi gắng sức chạy jogging , nhịp tim tăng dần qua
số 115 nên tim ngừng chơi . Các vận động viên thường ở tuổi 16 đến 30 ,
nên tim họ có thể chịu được nhịp đập tim lên đến 130 , 140 lần trong một
phút .
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment