Saturday, December 15, 2012


Một ngày ở Houston

Tác giả : Tung Sơn (TDA)

Vừa vào trang lưới Lòng Thương Xót Chúa/TinVui , tôi thấy lịch trình của cha Trần Đình Long tại Hải ngoại đăng lên ngày tháng cử hành thánh lễ tại Mỹ nên vội vàng nói to vọng ra ngoài bếp :
- Má thằng Uy ơi ! Mai đi xuống Houston không ?

Bà nhà tôi lớn tiếng càm ràm :
- Ông nói cái chi mà ồn quá . Ông không thấy tui đang bận rộn à ! Tui í à , tui đang xay đu đủ xanh để uống .

Món đu đủ xanh hấp muối không phải là một món ăn mới lạ do bà nhà tôi biến chế , nhưng do một người bạn sưu tầm trên nét , in ra giấy rồi cho tôi đọc .

- Món ăn bài thuốc này ông dặn bà nhà ông phải ăn đủ bảy ngày , mỗi ngày một trái . Bảo bả cắt đầu cắt đuôi , bỏ hột rồi cho thêm tí muối , mang lên hấp cho mềm . Trong nét họ bảo cứ ăn xong bảy trái là hết bệnh sạn thận ngay .

Thế là bà nhà tôi mua ngay hai ba trái đu đủ xanh mang về nhà bào vỏ , rắc tí muối đem hấp , xong ăn thử :

- Khó ăn quá ! Giá như mà bài thuốc này nói ăn chung với thịt heo kho Tàu hay cá chiên thì có phải không ?

Tôi tiếp lời :
- Ừ ! Bà nói đúng quá . Giá như đem nó làm món Tùm Lum của người Lào người Thái thì ngon biết mấy .

Tôi có hỏi món đu đủ bào trộn với ớt đỏ , cà chua , đậu đũa và mắm nêm Lào đọc làm sao .Green Papaya Salad . Mấy bà Lào đọc là Tàm bạc hum , tôi nghe sao đọc khó quá , bèn gọi tắt là Tùm Lum cho dễ nhớ .


Gỏi đu đủ Thái có tên là Som tam hoặc som tum , tên trong tiếng Isan là tam bak hung , là một món ăn gỏi cay với nguyên liệu chính là đu đủ xanh bào sợị Som tam tương tự như món gỏi tam mak hung của Lào vào gỏi bok l'hong của Campuchiạ Nó đứng hàng 46 trong 50 món ăn ngon nhất thế giới , trong khi Phở Việt Nam đứng hàng 28 và Gỏi cuốn thứ 30 theo thông tin CNN .


- Hôm bữa sáng sớm tui lục trong tủ lạnh thấy có cái lon nước sinh tố màu trăng trắng , mang vô trong hãng , đợi đến giờ giải lao uống . Mèn ơi ! Nước sinh tố chi mà nó mằn mặn khó uống quá , tui bèn đổ đi hết .
- Ông đúng là xớn xác . Tui xay ra để dễ ăn , hèn gì tui về nhà kiếm thuốc của tui không thấy đâu ?
- Nhưng mà bà ăn được mấy trái đu đủ rồi ?

- Sáu , hôm nay nữa là đủ bảy trái .

Tôi ngập ngừng rồi chỉ vào một trang lưới sức khỏe khác :
- Món đu đủ này phải để cả vỏ mà ăn mới hiệu nghiệm . Mấy ngày trước không tính , bây giờ làm lại từ đầu nhé . Ngày thứ nhất trong tuần ...

Cách đây hơn một năm tôi nhận được được hai đĩa CD Lòng Thương Xót Của Chúa của bà chi vợ từ Đức sang Mỹ để tham dự tang lễ của người em họ . Mỗi đĩa gồm 20 bài giảng trong Thánh Lễ tại Nhà Thờ Chí Hòa cử hành vào mỗi Thứ Năm hàng tuần .

Lời giảng của cha Trần Đình Long , dòng Chúa Thánh Thể tuy có hấp dẫn lôi cuốn nhưng cũng không xuất sắc hơn các cha khác trong những bài giảng trong Thánh Đường Thiên Chúa hay trong các buổi Tĩnh Tâm cầu nguyện . Nhưng với những người nhân chứng từ miền bắc , miền trung , miền nam có người theo đạo Thiên Chúa có người không , những người này được lãnh ơn hối cải , trở về với Thiên Chúa , hay nhận lãnh được ơn chữa lành những cơn bệnh trầm kha , ung thư , tim mạch . Có những người bị vợ bỏ , chồng bỏ , con cái bị thương tích , bệnh hoạn . Có người bị thất chí , thất nghiệp , thất tình tìm lại được an ủi . Tất cả đứng lên làm chứng là chính họ được nhận lãnh hồng ân của Thiên Chúa ban cho họ đem lại cho họ một niềm tin mới , một cuốc sống mới .

Vào trong hãng tôi đã mở nghe những bài giảng đó trong dạng MP3 , nghe đi nghe lại . Và tôi rất xúc động khi nghe những công việc bác ái từ thiện của nhóm Những Cánh Chim Xanh cùng cha Long đi vào những vùng sâu vùng xa U Minh Thượng , U Minh Hạ , những miền đèo cao hút gió lộng ngàn Thạch Lâm Thạch Hãn . Họ lặn lội bước chân trần với hàng chục cây số để tải những thùng mì gói , những bao gạo để phân phát cho các đồng bào nghèo khổ ở những miệt xa xôi đó . Các em mồ côi , các anh chị bị khuyết tật , những người phong cùi đã nhận được những món quà nho nhỏ từ các lòng hảo tâm quyên góp của người dân Việt trong cũng như ngoài nước . Đó là những cánh tay nối dài của Thiên Chúa , đem lại chút ít an ủi giữa con người trong thế giới hỗn độn ngày nay .

+ Đây là điều răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình (Ga 15,11-13)


Từ tấm bé tôi đã được dạy dỗ phải biết thương yêu người già cả , neo đơn . Nhất là những khi bố mẹ tôi đang ngủ , tôi vào phòng lay mẹ tôi dậy :" Má ơi cho con một đồng để con giúp cái bà nghèo khổ đang la oang oang ngoài đầu hẻm . " Ữ ! Con ngoan quá , đây đồng bạc nè con . Mà ai la vậy con ? " À ! Cái bà bán cà rem đó má ! " Hoặc là thời còn niên thiếu chúng tôi họp đội Hướng Đạo Sinh , châm ngôn là mỗi ngày phải làm được một việc thiện . Có lần đội chúng tôi ráng sức khiêng một bà lão già yếu lại mù lòa qua bên kia đường . Nửa giờ sau chúng tôi lại thấy cụ bà đứng ở bên này đường , chúng tôi lại khiêng cụ qua đường lần nữa . Qua tới bên đường kia rồi hỏi lại cụ : " Bây giờ cụ có thể về nhà được rồi ! " Bà cụ nói với giọng không vui : " Tui đang đi tìm con chó ngao của tui ( Pit Bull ) , nó dẫn đường cho tui . " Nghe vậy chúng tôi chạy mất .

Những năm tháng về trước , tôi xuống thành phố Houston theo ngả xa lộ I-20 và I-45 . Nhưng giờ đây tôi không theo con đường đó nữa mà xuôi theo xa lộ tiểu bang IH-287 . Nó có thể tiết kiệm được chừng 15 phút lái xe . Ðêm hôm trước thứ Bảy tôi thức khuya để theo dõi môn bóng chuyền nữ Mỹ và Ba Tây trong trận tranh vào chung kết Olympic London 2012 , mà bây giờ bên quê nhà hay dùng chữ mới Nội Dung Bóng Chuyền Nữ . Thức khuya quá nên người tôi dễ bị cảm . Trong phòng ngủ bà nhà tôi cằn nhằn :
- Giờ này mà ông không đi ngủ à ! Mai còn phải lái xe dòng dã năm sáu tiếng .

Tôi ư ử , vào phòng cứ nằm trằn trọc mãi nên lẫm nhẫm cầu nguyện : " Lạy Chúa , xin Ngài hãy xua đuổi con ma quỉ , nó cứ cám dỗ con mãi không cho con ngủ nghê , để con còn phải lái xe ngày mai nữa . "

Khi xe chạy ngang qua thành phố Houston để xuống Nhà Thờ Các Thánh Tử Ðạo ở men vòng đai xa lộ 8 và I-45 , tôi gọi điện thoại cho người cháu đang cư ngụ ở đây :
- Vinh ơi ! Chú đang đi băng qua thành phố Houston . Cháu có muốn xuống Nhà Thờ Các Thánh Tử Ðạo gặp chú thím không ? Lâu quá chú cháu mình không gặp nhau ?

Tiếng người cháu léo nhéo :
- Xuống nhà thờ đó chi vậy chú ?
- Thì gặp cha Long , Trần Ðình Long đó !
- Ủa ! Họ Trần nhà mình đâu có ai làm cha , hả chú ? Mà chú thím xuống đây gặp cha làm gì ? Xin lễ cầu bình an hả ? Nếu vậy đâu cần chạy mấy trăm cây số làm gì ?
- Không , cha Long này hay giảng các bài về Lòng Thương Xót của Chúa ở nhà thờ Chí Hòa đó cháu . Cháu cũng nên tham dự xem sao .

Tiếng người cháu tôi cười dòn trong cái điện thoại hiện đại của tôi mua ở chợ trời , Motorola Razor 4 :
- Thôi chú ơi ! Cháu không xuống đó được đâu . Ở đây các cha các cụ bên Việt Nam hay qua thăm lắm . Ðể dịp khác chú cháu mình gặp nhau .

Tôi lại bấm điện thoại cho một người cháu khác gọi tôi bằng cậu cũng sinh sống tại thành phố này . Cậu này từng là một chiến binh bộ đội theo đoàn quân CS vào dinh Ðộc Lập sáng ngày 30 tháng 4 . Chừng vài năm sau cháu tôi họ Lê theo chân gót bác Bùi Tín vượt biên qua Hồng Kông và định cư tại Mỹ .

- Lê ơi ! Cậu đang ở Houston ? Có mẹ cháu ở nhà không ?
- Chi vậy cậu ?
- À ! Chuyện nó như vầy . Cậu nghe nói và vô trang mạng lưới Lòng Thương Xót Chúa ở nhà thờ Chí Hòa có cha Trần Ðình Long giảng thuyết . Cậu xem trong các video gặp nhiều chứng nhân thấy họ làm chứng là họ đã được Thiên Chúa an ủi và chữa lành bệnh . Bởi vậy cậu mới dắt mợ xuống đây . Mợ bị bệnh sạn thận . Cậu hi vọng sau Thánh Lễ có cha Long đặt tay cầu nguyện và xin Chúa chữa lành .


Trong điện thoại bỗng nghe tiếng cưòi khặc khặc của thằng cháu tôi :
- Cậu ơi ! Cháu nói cậu nghe . Không có cha cụ nào mà chữa lành bệnh được đâu cậu à ! Họ gạt cậu đấy . Cậu cứ nghe lời cháu , cháu cũng bị sạn thận mà mấy ông chú của cháu cũng bị như vậy , có lẽ là tính di truyền cậu ạ . Cậu cứ mạng mợ đi soi thận rồi họ soi MRI , rồi bắn siêu âm, sạn vỡ ra và theo mình đi tiểu . Nhanh lắm cậu .
- Thế hồi xưa cháu bị sạn thận , cháu cảm thấy trong người thế nào ?
- Cảm thế nào à ! Ðau bỏ mẹ !

Tiếng nói cộc cằn ngắn ngủi làm tôi liên tưởng đến nơi sinh chốn đẻ của thằng cháu ngoài bến cảng Hải Phòng .
- Cậu cũng biết vậy , nhưng mà mợ không có bảo hiểm của cậu trong hãng cậu làm . Cậu mua bảo hiểm tư , mà phải khấu trừ ban đầu đến ba ngàn đô .
- Không sao cậu ạ , câu cứ mang mợ đi bệnh viện bắn siêu âm , nhưng mà cậu đừng tin vào ai đó có thể chữa lành bệnh cho mợ . Thôi chào cậu mợ , cháu phải ra tiệm rượu trông chừng con vợ cháu .

Qua cuộc điện đàm giữa người cháu tôi và tôi , bà nhà tôi chặc chặc lưỡi :
- Cái thằng cháu mắc dịch nhà ông . Chả tin vào mấy thằng Việt cộng . Nói tầm bậy tầm bạ không hà !

Bà chị họ tôi là con cô con cậu với tôi sau năm 75 từ Bắc vào Nam thăm mẹ thì mới hay mẹ cùng các em tị nạn bên Mỹ . Có lần chị tâm sự với mẹ tôi : " Mợ biết không . Cái thằng Lê nhà cháu ngoan đạo , thuở nhỏ cũng siêng năng lễ lậy lắm . Có lần cháu giao cho nó hai hào . Một hào bỏ vào giỏ tiền cúng nhà thờ , còn một hào cháu bảo nó cứ mua kẹo mà ăn . Khi nó về nhà , cháu bảo nó có cầu nguyện gì không. Nó đáp lại thế này : " Chúa ơi ! Xui quá Chúa à , đồng hào mà mẹ bảo con dâng cho Chúa nó rớt xuống hồ nước rồi Chúa , cái hồ Tam Bạc đó Chúa . "

Tôn giáo không phải là môn khoa học , mà chính là niềm tin . Cái lòng tin tưởng bé bỏng của tôi chưa bằng hột cải nghe qua lời của hai người cháu bỗng dưng muốn lắc lư như cái ghe nhỏ xíu ngoài đại dương mênh mông . Mình muốn đem sự cảm hóa , đem ánh sáng đức tin vào nơi tối tăm nhưng nó lại như đụng phải bức tường rào chống nhiệt firewall hiện đại .

Chưa đến nửa giờ chúng tôi theo cái máy chỉ đường GPS Tomtom tôi mới mua được mười năm . Lúc đó gíá tiền chừng năm trăm Mỹ kim , bây giờ tụt xuô'ng chừng trăm đô . Xe vào lối vào đường Kleckley Drive , nó bảo quẹo phải , chừng 50 mét lại bảo quẹo chữ U , xong lại bảo quẹo phải . Tôi đi theo nó và nhận ra thay vì quẹo cua lăng nhăng như vậy , thì nó bảo chạy thẳng có hay không .

Đi thêm năm trăm thước , tôi nhận ra một cơ ngơi quen thuộc mà các xứ đạo bên Mỹ hay xây cất . Một ngôi thánh đường có những mái nhà cong cong và một cây thập tự vươn cao trên nóc nhà thờ . TôI dừng xe lại trươ’c cửa nhà thờ hỏi thăm vài cậu huynh trưởng Thiếu Nhi Thánh Thể đang lảng vảng đâu đo’ .

- Các cậu ơi ! Chiều này có cha Long làm lễ ở đây phải không ?

Mâ’y cậu thanh niên đo’ trong đồng phục quần xanh áo trắng khăn quàng đỏ gật đầu và chỉ sang một ngôi nhà nguyện kha’c gần đâ’y .

Trong ngôi nhà nguyện tôi nhận thấy khoảng không gian thật rộng lớn , sức chưa có thể lên đến cả ngàn người . Những hàng ghế sơn vẹc ni nâu vàng bóng sáng uốn cong cong quanh cung thánh . Màn che phủ vải xanh lá cây tạo nên cảnh trí hài hòa êm dịu . Người dân tham dự chừng lối dăm chục người . Tôi móc cái điện thoại ra coi giờ . Mới hơn một giờ một chút . Thánh lễ cử hành lúc 2 giờ 30 cơ mà . Cuối nhà nguyện vài ba bà đang cuộn người nằm co ro . Ngoài trời khá nóng 100 độ C , nhưng trong đây mở máy điều hòa hơi lành lạnh . Tôi vào một góc nhà nguyện định nằm xuống nghỉ trưa , như bỗng nhiên nó lật nhào xuống , gây tiếng động ồn ào làm ai nấy đều quay mặt về cuối nhà nguyện xem sự tình gì xảy ra . Tôi vội vàng sắp lại cái ghế băng dài rồi chuồn lẹ ra ngoài .

Ngoài trời nắng rực rỡ âm ẩm không khí của miền biển Galveston . Vừa lúc ấy tôi gặp một ông bạn cùng trong giáo xứ Ki tô Vua bước ngược đường . Tôi chào hỏi anh và hỏi anh sao lạc bước tới đây .

Anh T. hớn hở tươi cười bảo :

- Thì anh email cho tôi biết . Hôm nay có cha Long làm lễ ở đây mà .

Tôi sực nhớ ra , cách đây mấy ngày có điện thư cho vài người bạn và quên bẵng anh T này .

Anh vội bước vào nhà nguyện và không quên dặn dò tôi vài điều và chỉ vào một con mắt của ảnh .

Anh bạn T. của tôi hơn tôi chừng vài tuổi , dáng nho nhả hiền lành . Cách đây hơn năm anh ta có đi mổ mắt cườm như tôi nhưng không hiểu sao một con mắt trái lại không thấy rõ , nên dạo này tôi thất nét mặt anh T. có vẻ buồn buồn .

Sau khi nghỉ trưa trong chiếc xe van trong không khí oi ả nóng bức tôi trở vào nhà nguyện . Dân chúng đã tụ tập khá đông . Trước nhà nguyện một hai bà đang xì xào với giáo dân :

- Ai muốn dâng cúng để làm việc bác ái thì bỏ vào cái giỏ bóp này .

Tôi vẫn biết bây giờ các nhà thờ không cho phép quyên góp tiền bạc mà không có sự đồng y' của địa phận . Nhìn kỹ mấy phụ nữ này tuy ăn mặc đàng hoàng , nhưng miệng họ lại bảo sự quyên tặng tiền bạc vào hai cái giỏ bóp của họ , lòng tôi tôi chợt dâng lên nỗi hoài nghi . Không biết tiền bạc có được làm việc bác ái giúp người nghèo khó hay lại chui vào túi tiền mấy bà . Ngày xưa kia hai vợ chồng người Do Thái khi dâng cúng một thuở đất để cùng chia sẻ mục vụ với các môn đồ Chúa Giê su . Họ đã cắt xén bỏ bớt của họ lại và họ bị ngả vật chết ngay sau khi bị tố giác . Nhưng bây giờ có những kẻ lẻn vào trong nhà nhà thờ nhà thánh trộm cắp mà có thấy mấy kẻ trộm bị vật chết tên nào đâu . Rõ ràng nhất bây giờ chúng cướp cả đất các giáo xứ Cồn Dầu , Thái Hà , Vinh mà chẳng có tên mắc dịch đó bị lăn đùng ra trợn mắt mà toi mạng đâu .


Vừa bước vào trong nhà nguyện tôi nhìn thấy bà nhà tôi ngồi im lặng ở một đầu băng ghế gần cuối nhà nguyện . Tôi khẽ bảo :

- Sao bà không lên tuốt cái dãy ghế đầu tiên gần sát Cung Thánh kia kìa . Ở đó có bác T. đang ngồi ở đó .

Bà nhà tôi khẽ khàng nói :

- Hàng hghế đó dành riêng cho những người bị bệnh hoạn , tật nguyền .

- Thì bà cũng vậy thôi , có sạn thận là có bệnh rồi .

Tôi nài nĩ mãi bà nhà tôi mới đồng thuận ngồi vào hàng ghế thứ hai . Anh bạn T. tôi chợt trông thấy tôi , hỏi khẽ :

- Uả , anh bị bệnh gì vậy mà lên đây ?

- ầ , tui tui ... hút thuốc lá nhiều nên bị lở miệng .

Dần dần bà con thiên hạ kéo vào nhà nguyện càng lúc càng đông . Những dãy ghế trống trên gần Cung Thánh có nguời tiến vào ngồi . Bên cạnh tôi còn hai chỗ trống , có người định cho chân vào thì một bà sồn sồn xua tay :

- Xin lỗi bà , chỗ này có người rồi .

Thế mà năm mười phút trôi qua chẳng có ai bước vào vào chỗ đó . Bà ta cười gượng nói với vợ chồng tôi :

- Em có gọi cho họ rồi . Họ tới ngay thôi .

Vừa lúc đó có những người tàn tật , có người băng bó cả hai chân , có bà ngồi trên xe lăn có người phụ đẩy giúp . Họ tiến lên sát cung thánh và các lối đi gần đó .

Gíá như mà không phải bà nhà tôi cần cầu nguyện để chữa lành bệnh thì tôi đã bỏ chỗ đi xuống các hàng ghế sau rồi . Nhà nguyện lúc này đã đầy nghẹt cả người .

Ba giờ chiều tiếng chuông rung lên leng keng báo hiệu cha chủ tế bước lên cung Thánh làm lễ . Tất cả mọi người đều đứng lên . 




Sau phần đọc các bài đọc trích trong Kinh Thánh , cha Hùng chủ tế giao phần suy nghiệm lời Chúa cho cha Long . Vị linh mục này tôi chỉ trông thấy qua mạng lưới Tin Vui . Giờ đây cha Long xuất hiện trong áo lễ choàng xanh lá cây , dáng người nhỏ thó , nước da ngâm đen như tôi . Cha Long có vẻ đẹp của một đàn ông không bô trai gì lắm , nhưng được một điều giọng cha thuyết giảng rất lôi cuốn , thỉnh thoảng lại hứng phấn hát vài ca khúc ngoài đời thế tục : " Em ra đi nơi này vẫn thế .. hay là Phố núi cao phố núi thật buồn v.v..." Tuy cha hát sai tông sai điệu nhưng vẫn làm giáo dân thích thú lắng nghe , họ không phải gật ga gật gù trong giờ giảng thuyết .

Thánh lễ cử hành bình thường như các lễ misa khác ngày Chủ Nhật . Thông thường sau Thánh lễ chủ tế chúc bình an cho giáo dân và họ ra về , nhưng hôm nay Mi hơi khác . Một ca khúc được xướng lên trong bầu khí tươi vui : " Chạm lòng con, Chúa ơi ngay giờ này Chạm lòng con, để con không xa Ngài . Chạm lòng con, Chúa ơi ngay giờ này . Chạm lòng con để con say mê Ngài . Vực con vươn lên khỏi chố tối tăm tuyệt vọng ."

Sau đó cha Hùng yêu cầu những người bệnh hoạn tật nguyền được ưu tiên lên trước . Thế là từng hàng người ồ ạt chen vai bước lên gần Cung Thánh . Thế là tôi cũng nhanh chân tìm được một chỗ gần cha Long với hi vọng được cha đặt tay cầu nguyện . Trong bốn cha , tôi nghĩ rằng chỉ có cha Long được đặc ân Chúa ban để chữa lành bệnh thôi , nhưng điều này về sau tôi thấy sai trái ngay .

Một cụ già ho khẹt khẹt ngồi bên trái tôi , mặt mày ủ dột da dẻ ửng vàng như người bị bệnh viêm gan lâu năm . Phía trước một thiếu nữ trạc đôi tám , tóc tai rụng gần hết , cô cố gắng nở nụ nụ cười tươi với mọi người . Xa xa hơn một chút có người ngồi xe lăn , chân bó bột lên tận háng , có người băng cả cái đầu . Đặc biệt tôi không thấy có kẻ bị phong cùi hiện diện nơi đây . Vợ chồng tôi về chỗ ngồi xuống ghế và quan sát cảnh tượng đặt tay chữa lành . Đây là là đầu trong đời tôi mới trông thấy . Giáo dân cứ nhộn nhịp đi lên đi xuống . Bỗng dưng bà sồn sồn còn đang giữ chỗ cho thân nhân của bà thốt lên , chỉ tay vào một bà cụ nằm té bật ngữa đưới đất .

- Sao nhà thờ này kỳ quá hén ! Người ta bị stroke té nằm bất tỉnh đằng kia mà hổng thấy ai bồng bế hay gọi 911 gì hết . Ông kia !

Tôi quay sang nhìn bà ta :
- Gi hả chị hai ?
- Ông có dầu xanh không ?

Tôi lắc đầu .

Số 911 là số điện thoại gọi cấp cứu khẩn cấp trong bất kỳ tình huống nguy hiểm nào ở Mỹ .

Bà nhà tôi cũng gật đầu đồng tình , bỗng kêu lên :

- Góc kia cũng có có bà sơ té xuống nữa kìa .

Tôi nheo mắt nhìn :
- À , có gì đâu , chắc toàn mấy bà già lớn tuổi . Ngoài đang trời nắng vô đây mát mẻ rồi trong bầu khí trang trọng thế này chắc xúc cảm quá mà té thôi .

Bà sồn sồn lại chỉ trỏ sang hàng người đứng chờ bên góc kia Cung Thánh :

- Đó đó ! Có hai ba cô trẻ tuổi cũng té kìa . Đâu phải chỉ có mấy bà già .

Trong lòng tôi nổi lên sự phản biện ngu ngơ .

- Ồ ! Chắc mấy cô mấy xúc động quá , chớ tui có thấy đàn ông con trai nào bị đâu .

Tôi vừa dứt lời đã trông thấy một hai ông cũng bật ngữa ra sau , nhưng có một vài thừa tác viên đỡ đằng sau lưng . Họ để người bị tác động nằm xoài dưới đất tại chỗ . Tôi tò mò bước len lỏi trong rừng người chờ đặt tay lên đầu . Tôi cẩn thận không đạp lên thân vài người té ngã đang nằm mắt nhắm mắt mở , mơ màng vào nước Thiên đàng xa xôi .

Bên trái có hai bà sơ tuổi cũng cỡ năm mươi nằm lim dim dưới đất . Một bà sơ sơ nằm khá lấu ,hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa hồi tỉnh . Nhìn qua hàng ghế trước ông bạn tôi không còn ngồi ở đó nữa . Tôi nghĩ chắc hai vợ chồng anh ta chắc ra ngoài rồi .

Tôi quay sang bà nhà tôi lúc đó còn đang chăm chú đếm xem bao nhiêu người té ngả :

- Mười , mười một , mười hai ...

- Này bà ! Sau khi cha đặt tay cầu nguyện chữa lành , bà thấy trong người có thấy gì lạ không ?

Bà nhà tôi lắc đầu nhưng miệng vẫn đếm : " Mười bốn mười lăm ... Thế còn ông ?

Tôi nói không .

- Vậy lòng tin của ông vẫn chưa đủ !

Cách đây gần mười năm giáo xứ chúng tôi có đón tiếp một linh mục khách từ Việt Nam qua , cha Đinh Khắc Tiệu . Cha Tiệu được mời về giảng trong ngày Tĩnh Tâm mùa chay hằng năm . Tình cờ hôm ấy tôi gặp Đê , một người bạn tâm giao từ thuở bé đi học chung trường tiểu học Tân Định . Cùng đi với hắn là bà vợ hắn . Tôi rất lấy làm ngạc nhiên vì cả hai vợ chồng đều theo đạo ông bà và thỉnh thoảng đi cúng dường trên các chùa lân cận vùng Arlington hay Dallas mà lại tham dự Thánh lễ của những người theo đạo Thiên Chúa như chúng tôi . Tôi nhớ có một lần trong ngày lễ Vu Lan hắn gọi điện thoại cho tôi hỏi tôi là trong nhà có để đành mấy con cá mồi như cá cơm cá mòi mà tôi vẫn hay chài lưới ngoài hồ để làm mồi câu cá . Tôi lắc đầu bảo không , nhưng nếu cần thì tôi ra ngoài hồ quăng lưới để bắt cá mồi cho hắn để cho hắn phóng sanh làm phước . Thằng bạn tôi cười ha hả , nói rằng làm chuyện lành đó cũng như không .

Sau thánh lễ vợ chồng hắn gặp tôi nói là cha Tiệu là bố nuôi của ba anh em bà vợ hắn . Hắn se sẻ bảo :
- Cha Tiệu này tao có đi theo cha mấy lần .
- Để làm gì vậy ? Chỉ cha học phong thủy à !

- Nói bậy nà ! Có mấy người quen ở thành phố Arlington này hổng hiểu sao họ lại biết cha ở nhà dòng Cưu Thế , nên họ nhờ cha đặt tay cầu nguyện chữa lành .

- Thế mày có chứng kiến ai được chữa lành bệnh hay không ?

Đê nhún vai :

- Họ lành bệnh hay không thì tao không biết , nhưng tao thấy cha cầu nguyện đặt tay lên đầu vài người , chính tao thấy vài người bật té ra đằng sau như vầy nè .

Tôi sửng sốt từ bé đến giờ tôi chưa nghe đến chuyện lạ này bao giờ . Trong phúc âm có nhắc đến hiện tượng té ngã khi có một số môn đệ được Chúa Thánh Linh tác động .

- Thế vợ chồng mày tới đây làm gì ?

- Thì đón cha về nhà tao . Cha mới ở Houston lên trưa nay. Nhân có cha chánh xứ nhà thờ mày là cha Thuần, ổng có quen biết ngài khi còn ở Việt Nam ,nên mời cha Tiệu giảng thuyết cái gì gì đó ở nhà thờ mày .

- Thế cha còn ở nhà mày bao lâu ?

- Có lẽ tuần sau cha về .

- Vậy ngày mai tao lên thăm cha được hay không ?

- Được chứ . Có' một con chiên ngoan đạo như mày tới nói chuyện với cha thì còn gì bằng .

Tôi cười hề hề nghĩ thầm : " Ngoan đạo như tao , chưa hết lễ đã ra ngoài hút thuốc . Kinh sáng tối cả năm chưa đọc . "

Chiều hôm đó chúng tôi tám chín người , vợ chồng người bạn H. , anh chồng là người bạn cùng chơi bóng chuyền ở nhà thờ Ki tô Vua . Nhìn bà H. nay dung nhan tàn tạ , đầu đội nón vải , tuy nhiên tôi cũng nhận ra tóc tai của bà ta không còn được bao nhiêu . Theo như lời chồng bà ta , bà H. này có bướu di căn trong óc và nói là bà ta chỉ sống hơn một tháng thôi . Thông thường xác suất những người bị ung thư được chữa khỏi rất thấp , khi các chuyên viên y khoa tiên đoán bệnh nhân sống chừng một hay hai tháng , thì lời chẩn đoán đó khá chính xác . Hôm đó sau khi có cha Tiệu đặt tay lên đầu chúng tôi và cầu nguyện xin Thiên Chúa chữa lành . Tối hôm đó tôi không thấy một ai bị té ngã và không biết các người khác có được lành bệnh hay không , nhưng bà H. mãi đến hai năm sau mới qua đời . Riêng phần tôi cái bệnh sưng tiền liệt tuyến vẫn cứ dai dẳng theo đuổi tôi mãi đến ngày nay .

Từng hàng người vẫn tiếp tục đi lên gần Cung Thánh . Tôi chợt trông thấy một bà chừng ba mươi tuổi đang nằm dưới đất từ từ hé mắt tỉnh dậy . Cô ta nhỏm đậy và rảo bước đi về cuối nhà nguyện , tôi vội vàng bước thật nhanh để đuổi theo cô ta . Khi gần đến cô ta tôi hỏi khẽ :

- Hồi nãy tôi thấy chị té ngã . Xin hỏi chị trước khi chị bị té ngã , chị cảm thấy trong người ra sao ?

Bà ta ngước mắt lên nhìn tôi , thong thả đáp :

- Em cũng không biết nữa , tự nhiên thấy đầu óc lâng lâng rồi lăn đùng ra .

- Thế bây giờ chị có cảm thấy có điều gì khác lạ không ?

Bà ta lắc đầu và quây quả đi dần về cuối nhà nguyện . Bên trái tôi một bà sơ khá lớn tuổi vẫn nằm bất động , hơi thở vẫn đền đặn .

Tôi nhớ có đọc đâu đây trong nét Thánh Linh về hiện tượng té ngã :

Lm Phanxicô Xaviê Ngô Tôn Huấn : " Từ lâu, trong và ngoài Việt Nam, đặc biệt ở một số Cộng Đoàn Việt Nam ở Mỹ hiện nay, đã có một số linh mục thực hành việc “chữa lành” trong những buổi cầu xin ơn Thánh Linh. Cầu xin ơn Chúa Thánh Thần thì đó là việc quá tốt, rất đáng khuyến khích, không ai có thể phê phán gì được. Ngược lại, phải cổ võ cho nhiều người siêng năng chậy đến với Chúa Thánh Thần để được soi sáng, thêm sức mạnh hầu biết sống đức tin, đức cậy và đức mến cách chính xác, sâu sắc và đẹp lòng Chúa hơn.

Tuy nhiên, cầu xin rồi làm trò “ảo thuật” như lấy tay dí mạnh vào trán của những người đang đứng nhắm mắt giơ hai tay lên cao để cho họ té ngã ra sau (có nhân chứng đã tham dự kể lại) thì chắc chắn không phải là nghi thức “chữa lành” hay sức dầu (anointing) nào của Giáo Hội. Và hiện tượng té ngã và nói lảm nhảm, ú ớ của một số tham dự viên thì chắc chắn cũng không phải là dấu chỉ Chúa Thánh Thần đã đến thăm viếng ai trong những buổi chữa lành đó. Chắc chắn như vậy! Tôi thách đồ ai trưng ra được căn bản giáo lý, tín lý hay Kinh Thánh nào chứng minh những hiện tượng trên là do Chúa Thánh Linh gây ra. ....

Tóm lại, tôi hoàn toàn không tin hiện tượng “té ngã, nói ú ớ” là dấu chỉ của Chúa Thánh thần ban cho những người tham dự những buổi cầu xin Thánh Linh chữa lành do một số linh mục đang cổ võ và thực hành ở nhiều nơi hiện nay, nhằm mê hoặc những người dễ tin, muốn tìm gặp Chúa bằng dấu lạ giả tạo bề ngoài."

Hoặc của lời bình luận của cha Trần Việt Hùng ở thành phố Bronx , New York : " Tối hôm đó, trên gian cung thánh bầu khí âm u vì không có ánh sáng. Ca đoàn hát những bài ca ru hồn: Chạm vào lòng con Chúa ơi…. Giáo dân lần lượt xếp hàng bước lên gian cung thánh và những người hướng dẫn nói với những người giáo dân: đứng nhắm mắt lại, giơ tay lên cầu nguyện, tập trung tinh thần để cầu xin ơn Chúa. Khi chúng ta buông lỏng tâm hồn và cầu xin Chúa Giêsu, Đấng Chữa Lành ngự xuống, trong khi linh mục đặt tay cầu nguyện và thổi hơi nhẹ như là luồng gió của Chúa Thánh Thần. Tôi thấy hầu hết tất cả anh chị em tham dự đã xếp hàng đi lên để được đặt tay. Có người xếp hàng đi lên hai ba lần để được đặt tay.

Tôi quan sát cũng có một số anh chị em đi làm về và ghé ngang qua phòng hội khi linh mục đang đặt tay. Họ cũng xếp hàng bước lên, trong bầu khí âm u và ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Họ chợt nhìn thấy đã có nhiều người đang nằm trên cung thánh được phủ bong xanh, tự nhiên họ thấy có gì lo sợ và đánh động tâm hồn. Rồi họ cũng thả hồn phó thác niềm tin vào Chúa. Một linh mục tiến đến trước mặt họ với mặt nhật có Mình Thánh Chúa và linh mục khác đặt tay trên trán mỗi người và cầu nguyện có khi là tiếng Việt, có khi tíếng Anh và tiếng Latin và cả tiếng lạ. Khi người giáo dân trong tư thế đứng nhắm mắt và giơ tay cầu nguyện chờ đợi, linh mục lần lượt đến từng người đặt tay cầu nguyện và đã có nhiều người ngã ngửa về phía sau.

Tôi suy nghĩ, khi chúng ta đứng nhắm mắt lại, con người của chúng ta ở tư thế nhưng không, không có điểm tựa, thiếu sự thăng bằng và khi linh mục đặt tay trên trán, sức nặng của bàn tay hướng tới trước. Nếu chúng ta cưỡng lại, chúng ta sẽ cảm thấy có một lực đẩy tới. Nếu chúng ta buông theo và ngã ngửa, chúng ta thấy an toàn và như có một luồng khí tỏa lan trong người. Cảm giác lâng lâng và té ngã làm cho chúng ta cảm thấy một cái gì mới lạ trong người. Chúng ta gọi là được ơn. Tôi cũng nghe có những người được ơn như: khỏi đau lưng, khỏi đau tay và không còn bị thúc giục đi đánh bài và bỏ hút thuốc… Có người nói rằng sau cả ngày tĩnh tâm, tối về nhà họ thấy ngủ ngon hơn và thấy sảng khoái hơn. Có vài người nói là được ơn trở lại cùng Chúa. Họ cầu nguyện nhiều hơn và hy sinh nhiều hơn cho việc chung. Họ không tiếc tiền bạc cúng để lo việc tổ chức Khóa Tĩnh Tâm. Có người được té 5 hay 6 lần và nghĩ rằng họ được nhiều ơn Chúa Thánh Thần. Trong buổi lễ khoảng trên dưới 300 người. Đã có rất nhiều người té ngã. Họ rất vui vì như được ơn và đánh giá niềm tin của mình qua sự té ngã.

Có những nhân chứng té ngã chia xẻ rằng họ cảm thấy rất nhẹ nhàng và không còn chỗ dựa như trong chân không. Có những người nằm xuống thì cười, khóc, hát hoặc nói thì thào cái gì đó và nằm đó nghỉ ngơi một hồi lâu. Có người la hét và khóc sướt mướt. Nhưng có những người không té, cứ đứng trơ ra đó. Tôi nghe các anh chị đó chia sẻ rằng họ cũng theo những hướng dẫn và làm theo cách thức cầu nguyện. Các anh chị đó không té ngã vì cố gắng đứng vững và cảm thấy có lực đẩy về phía sau từ tay linh mục. Cưỡng lại thì có lực đẩy và xuôi theo thì sẽ ngã ngửa. Cũng có các em nhỏ bị té khi lên cầu nguyện. Tôi hỏi một em rằng tại sao em té, em trả lời: Con thấy mấy người bên cạnh té xuống, con cũng té nhưng con biết con té mà.

Nhiều người té cho là mình có đức tin nhiều và là người tốt lành. Những người không té bị cho là kẻ tội lỗi, thiếu đức tin hoặc là không tập trung? Sau cuộc tĩnh tâm, tôi cảm thấy lo. Lo vì nhiều người bị hoang mang trong niềm tin. Không biết thật hư thế nào? Và đã có nhiều phân rẽ và cười nhạo lẫn nhau trong cộng đoàn. Người tin vào tác động của Chúa Thánh Linh qua việc đặt tay và té ngã, thì cái gì xảy ra cũng do Thánh Linh. Người không tin hiện tượng này thì đặt nhiều nghi vấn và bị hỏa mù. Tôi tin rằng hoa qủa của Thánh Thần là tình yêu, là sự thật và là sự đoàn kết nên một. Chúa Thánh Linh chính là Thần Chân Lý, Ngài đến để dạy chúng ta sự thật và chỉ có sự thật mới giải thoát chúng ta. Qua các sự kiện trên, tôi cố gắng học hỏi và tìm hiểu thêm về phong trào và nhận ra có những ưu điểm và những khuyết điểm cần được thay đổi cho thích hợp. Giúp củng cố lòng tin của chúng ta một cách vững vàng và sống đạo trưởng thành. Chúng ta không nên lệ thuộc vào những hiện tượng ảo giác hay cảm giác để tạo sự mơ hồ và chao đảo. có phải là Thánh Linh cho té ngã hay vì một lý do gì khác? Chúng ta cần chú ý một số điểm sau đây:

Thứ nhất: Chúng ta cần học hỏi nhiều về ý nghĩa đích thực của Phong Trào Thánh Linh.

Thứ hai: Sự kiện đứng nhắm mắt sẽ ảnh hưởng tới sự thăng bằng của con người.

Thứ ba: Khi linh mục đặt bàn tay trên trán, thì tay có sức đẩy tới.

Tóm lại, trong bầu khí thánh thiện và sốt mến, tâm hồn chúng ta chìm ngập trong tin yêu. Khi đặt tay, chúng ta sẽ dễ dàng bị té xuống. Tôi biết sẽ có rất nhiều qúy ông bà và anh chị em sẽ không đồng ý với tôi về sự kiện này. Quý ông bà và anh chị em cứ thử cầu nguyện cách thức như trên trong gia đình hoặc trong nhóm với nhau. Khi bị té như thế có lẽ có nhiều yếu tố góp lại. Chúng ta đừng gán ghép cho Chúa Thánh Thần mọi thứ kẻo bị xúc phạm. Chúng ta đừng cuồng tín. Đừng bị ảo giác chi phối. Niềm tin của chúng ta cần đặt trên nền tảng vững chắc nơi Thánh Kinh và Thánh Truyền. Hãy sống đạo trưởng thành, đừng ủy mị và mê tín hay cả tin. "

Các bạn thấy đó , cùng trong một cộng đoàn trong một Giáo Hội hiệp nhất mà đã có những ý kiến khác nhau về Hiện Tượng Chữa Lành và Té Ngã . Xin Chúa Thánh Linh soi sáng chúng con để được hiệp nhất trong tình thương yêu vô vàn của Thiên Chúa .

Trên đường ra về thành phố Fort Worth nơi chúng tôi ở , gần đến 9 giờ trời đổ mưa . Bà nhà tôi ngồi kế bên lên tiếng :
- Cô em nhà ông đó !
- Gì bà ?
- Thì cổ biết vợ chồng mình xuống Houston tham dự thánh lễ chữa lành , cổ nói tui xin khấn cho cổ , mà không nói xin khấn cái gì .
- Thế cổ có đưa tiền cho bà xin khấn không ?
- Không .
- Vậy thì để tui gọi điện thoại nói với cổ trả tui 500 đô tiền xin khấn cho cổ .
- Khấn cái gì ?
- À ! Khấn cho cổ được trúng lô tô mega .
- Vậy chắc là cổ không trả tiền cho ông đâu ?
- Sao vậy ?
- Thì khi nào cổ trúng thưởng lô tô , cổ mới trả cho ông .

TDA ngày 7 tháng 10 năm 2012

No comments:

Post a Comment